Tham quan kết thúc không có nghĩa là Ôn Văn không nghi ngờ viện bảo tàng này, Ôn Văn vẫn muốn tiến hành kiểm tra toàn diện nơi này.

Nhưng trong lòng anh thật ra đã không ôm bao nhiêu hi vọng với viện bảo tàng này.

...

Không chỉ bởi vì viện bảo tàng ngu ngốc này, là vì mỗi món đồ bên trong đều không có hơi thở siêu năng.

Hơn nữa dựa vào kết cấu thì viện bảo tàng này cũng không có thiết kế phòng bí mật gì cả, bao gồm cả Kiều Khôn, tất cả những nhân viên bảo tàng mà anh đã gặp đều là người bình thường mà thôi.

Bị Ôn Văn điều tra rõ ràng một lần như thế vẫn không tìm ra được vấn đề thì cơ bản chính là không tồn tại vấn đề.

Nếu quả thực có chuyện, thì vấn đề này khẳng định không phải chuyện mà Ôn Văn có thể giải quyết.

Có điều bản thân viện bảo tàng không có vấn đề cũng không thể chứng minh Ôn Duệ không gặp chuyện ở nơi này, đáng tiếc đã qua hai mươi năm, rất nhiều chứng cứ sớm đã bị chôn vùi.

Ôn Văn từng dựa vào dấu vết hoạt động ở nơi này của Ôn Duệ tìm được vài người có lẽ quen biết hắn, nhưng phần lớn người nơi này chỉ biết là có một người như Ôn Duệ mà thôi, nhưng cụ thể là chỗ nào khác thường thì không ai nhớ nổi.

Cho dù không có thiết bị loại bỏ ký ức, nhân loại cũng sẽ dần dần quên đi những chuyện không quan trọng, có rất ít người có thể nhớ được một người không có cảm tồn tại gì ở hai mươi năm trước.

Sáu tháng Ôn Duệ biến mất trước kia chỉ ghi chép lại đoạn thời gian ở viện bảo tàng mà thôi, số còn lại đều trống rỗng, manh mối của Ôn Văn cũng bị đứt đoạn ở nơi này.

Xoắn xuýt hồi lâu, Ôn Văn thất vọng nói: "Tìm không được thì tạm thời gác lại vậy, mình cũng không muốn để cuộc đời của mình biến thành một màn tìm kiếm cha ruột khôi hài."

"Có điều, cho dù tìm không thấy cũng không thể tới không một chuyến, xem thử xem gần đây có nhiệm vụ nào thích hợp hay không, vì chuyện này mà chán chường như thế đủ rồi."

Ôn Văn cầm thiết bị đầu cuối siêu thợ săn lẩm bẩm một chốc, sau đó tìm được một nhiệm vụ thú vị, nơi phát ra nhiệm vụ chính là thành phố Khánh Xuyên này, tạm thời vẫn chưa có siêu thợ săn nhận.

Hai tháng trước, thành phố Khánh Xuyên xuất hiện một vị làm chuyện nghĩa thần bí, tự xưng là 'Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ'!

Vị nghĩa hiệp thần bí này là người siêu năng, thỉnh thoảng sẽ giúp đỡ Hiệp Hội Thợ Săn cùng săn quái vật, hoặc là khi xảy ra sự kiện khác thường thì sẽ giúp Hiệp Hội Thợ Săn sơ tán dân chúng.

Nếu chỉ là vậy thì vị Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ này đáng lý ra sẽ rất được Hiệp Hội Thợ Săn địa phương yêu thích, không nên xuất hiện chuyện đăng báo yêu cầu truy nã như vậy.

Nhưng vị Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ này thật sự quá lộ liễu, mỗi khi xuất hiện đều rất có phong cách, mặc quần vớ màu đỏ có họa tiết vảy, áo choàng màu xanh dương ở phía sau và quần sịp tam giác màu xanh nhạt ở bên ngoài...

Tệ nhất là người này còn có một bản nhạc phối đặc biệt...

Điều này làm hắn vừa xuất hiện một cái, lượng công việc mà Hiệp Hội Thợ Săn địa phương phải xử lý sẽ tăng lên gấp bội.

Chỉ như thế thì kỳ thực Hiệp Hội Thợ Săn vẫn có thể nhịn được, nhưng người anh em này lại dùng dáng vẻ này để giúp đỡ người bình thường thì đúng là quá mức.

Có người nhảy lầu hắn chụp được, có hỏa hoạn hắn xông vào, có bà cụ sắp bị xe tông, hắn liền chặn xe lại cứu bà cụ...

Giang hồn du côn, băng nhóm xã hội đen, xí nghiệp bất lương, tất cả những chuyện lộn xộn hắn đều muốn chen vào, giống như vị siêu anh hùng trong phim ảnh.

Hành động như vậy làm hắn trở thành nhân vật được yêu thích nhất của toàn bộ quần chúng nhân dân thành phố Khánh Xuyên, nhưng đối với Hiệp Hội Thợ Săn và chính phủ địa phương thì khá khó chịu.

Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ đúng là vẫn luôn làm chuyện tốt, hành vi của hắn có lẽ được gọi là anh hùng, nhưng nếu hắn chịu tiến hành một cách âm thầm thì có lẽ hiệp hội còn ủng hộ hắn.

Nhưng mỗi lần xuất hiện hắn đều gióng trống khua chiêng, dẫn tới một lượng lớn người bình thường biết sự hiện diện của hắn, vì che giấu siêu năng lực mà hắn biểu lộ ra, thành phố Khánh Xuyên từ thành phố gần đó mượn tới một tiểu đội để giải quyết hậu quả, đặc biệt xử lý phiền phức mà Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ lưu lại.

Hắn đã phá hủy trật tự mà Hiệp Hội Thợ Săn và chính phủ liên bang hợp tác duy trì, trong thành phố thậm chí còn xuất hiện kẻ bắt chước, hơn nữa tỷ lệ tội phạm mơ hồ tăng lên, mà đám tội phạm cũng vì sự xuất hiện của hắn mà lại càng khó chơi hơn.

Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Khánh Xuyên đặc biệt tới thương lượng với hắn, nhưng vị Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ này căn bản không muốn giao lưu với Hiệp Hội Thợ Săn địa phương, vẫn như cũ làm theo ý mình.

Vì thế tiểu đội thợ săn của thành phố Khánh Xuyên liền nhắm vào Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ, tiến hành hành động bao vây diệt trừ.

Kết quả hành động thế nào, trên tài liệu không biểu hiện nhưng từ việc xin siêu thợ săn tới giúp đỡ thì có lẽ bọn họ đã thất bại.

Yêu cầu nhiệm vụ chính là bắt vị Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ thần bí này, ép buộc hắn gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn, hoặc là dạy bảo hắn một phen để hắn không còn gây chuyện chú ý như vậy nữa.

"Thú vị, thực thú vị, vị Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ này là người khá thần kì, nếu như hắn không phải người của tổ chức bí ẩn khác, mình có thể suy nghĩ tới chuyện thêm hắn vào trạm thu nhận."

Ôn Văn không chút do dự nhận nhiệm vụ, nguyên tắc nhận nhiệm vụ của anh vẫn luôn ưu tiên tính thú vị, vừa lúc hiện giờ tâm tình không thoải mái, liền mượn chuyện của vị Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ này giải tỏa một chút.

Tài liệu cụ thể về Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ không được đăng trong yêu cầu nhiệm vụ, Ôn Văn cần phải tới cứ điểm thợ săn của thành phố Khánh Xuyên yêu cầu tiểu đội trưởng cung cấp.

Vừa lúc Ôn Văn một đường tàu xe mệt mỏi, có thể ở lại nơi này nghỉ ngơi một chút cho khỏe.

Hiệp Hội Thợ Săn mỗi khu đều được ngụy trang tương ứng để đề phòng bị người thường nhận ra rồi vào nhầm.

Nhưng thành phố Khánh Xuyên thì khác, cứ điểm nơi này chính là tiệm lẩu lớn nhất, sang trọng nhất nơi này, tên nó là 'Hồ Thượng Trảo', nổi tiếng về phục vụ khéo léo và món ăn thơm ngon.

Nhà hàng lẩu có doanh thu rất cao, nơi này không cần tổng hội chi, ngược lại hàng năm trong buổi họp còn nộp cho tổng hội một số tiền lớn.

Quan trọng nhất là mỗi thợ săn tới thành phố Khánh Xuyên đều có thể hưởng thụ phục vụ lẩu miễn phí!

Ôn Văn liếm môi một cái, anh chuẩn bị ăn một bữa no nê ở nơi này, với tư cách là siêu thợ săn giúp bọn họ giải quyết một phiền phức lớn, ăn một bữa lẩu cũng không thành vấn đề đi?

Mà vẻ mặt của Tam Tể Nhi thì vừa chống cự lại chờ mong.

Chờ mong là vì nó vẫn nhớ rõ hương vị thơm ngon của món lẩu, mà chống cự là vì nghĩ tới ăn lẩu xong sẽ bị khó chịu vài ngày.

Đương nhiên, chuyện đầu tiên không thể là vui chơi, trước tiên nên tới Hiệp Hội Thợ Săn tiến hành đăng ký.

Theo thiết bị đầu cuối của siêu thợ săn, Ôn Văn đi tới sau tiệm lẩu Hồ Thượng Trảo, nơi này chính là cứ điểm Hiệp Hội Thợ Săn địa phương.

Dưới sự hướng dẫn của một nhân viên hỗ trợ nữ tóc dài, Ôn Văn thuận lợi gặp được tiểu đội trưởng của tiểu đội thợ săn địa phương, một người đàn ông có dáng vẻ không có gì đặc biệt, thực lực là Đồng Hóa hạ tự, trên mặt có một mảng vết bầm.

"Tiểu đội trưởng Đồng Hóa hạ tự dẫn theo vài thợ săn lại để tên 'Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ' kia trốn thoát, xem ra hắn ít nhất cũng phải là Đồng Hóa hạ tự, hoặc là trung tự..."

Sau khi có được tài liệu, Ôn Văn đang chuẩn bị đi ăn lẩu miễn phí thì lại nhìn thấy một người quen.

0.18077 sec| 2402.43 kb